Thư gửi bạn xưa 2


  ThuThuỷ        



Viết cho người bạn xưa xa xôi ngàn dậm....


Bạn thiết,
Hai hôm nay bên này trời trở lạnh, mặc dù còn gần ba tuần nữa mới bước sang đông. Bài thơ bạn tặng em có câu " gởi em mùa đông của Pleiku " đã ứng rồi đó. Bầu trời đầy mây xám tự nhiên làm lòng chùng xuống buồn bã không đâu. Gởi cho em mùa đông của Pleiku mà sao không gởi cho em chút lửa hồng để em sưởi ấm những chiều đông?

Nơi đây bắt đầu cho mùa lễ hội tuần qua, nhưng năm nay thiếu nhiều cái không khí rộn ràng nhộn nhịp của phố xá, cái rực rỡ của đèn hoa. Có phải vì túi tiền eo hẹp hay tại vì em nhạy cảm ví như " người buồn cảnh có vui đâu bao giờ "? Bên đó chắc là bạn thiết chuẩn bị lo vui noel rồi tiếp đó là lo vui tết há? Làm em tủi thân và ghen tị. Ở đây hình như mỗi năm mỗi rơi rớt một chút truyền thống cũng như niềm xôn xao chờ đón những ngày đầu năm mới.

Tối qua bạn gọi giữa đêm khuya ( cho tới hôm nay bạn vẫn chưa tính được giờ của bên này và nơi ấy ) nhưng không sao, bạn gọi là em vui rồi vì ít ra bạn vẫn còn nhớ em. Bạn bảo nơi ấy gió nhiều và rất lạnh làm em thèm và nhớ quá đổi. Bạn bảo - hơn nữa đời người bạn bây giờ cảm thấy hạnh phúc, em mừng cho bạn. Hạnh phúc đôi khi rất là đơn giản, bình thường- như em là hai ngày trước khi quay lại nơi đây- lang thang phố xá, chỉ biết hiện tại, không quá khứ, không tương lai. Ôi hạnh phúc rất nhỏ nhoi của em. Hạnh phúc của em không nằm ngoài chân mây nhưng sao không bao giờ kịp bắt.

Ngày xưa ( vậy mà tưởng như mới đây ) mình thích bài Tình Xa của Trịnh Công Sơn, em nghĩ thích là thích vậy thôi. Ai mà không thích nhạc Trịnh Công Sơn? Bây giờ vẫn thích nhưng cảm xúc khác nhiều ở những ngày xưa cũ-ít ra là đối với em. Biết sao không? Em thấy hình bóng , tâm trạng mình trong đó, nên bây giờ em thấm thía câu " nhìn lại mình đã xanh rêu " cũng như ngộ ra câu " còn thấy gì sáng mai đây khi ta còn bạn bè ". Có phải vì vậy mà ông Trịnh Công Sơn không bao giờ lấy vợ? đoán cho vui vậy thôi coi chừng bị kiện.

Bạn thiết ơi, sao cứ phải thắc mắc về chuyện quá khứ -đã là quá khứ mà quá khứ thì bất biến-kẽ thả người tìm chi vậy? Như em đã nói, hạnh phúc đôi khi không nằm ngoài chân mây mà nằm trong khung cửa hẹp, có điều có thuộc về mình không thôi. Và đôi khi hạnh phúc của người này lại là niềm đau của người khác hoặc là hạnh phúc của ai đó suốt đời tìm kiếm lại là điều rất đổi tầm thường với người kia. Chấp nhận số phận đi bạn ạ như là em vậy rồi đời cũng sẽ qua. (Chấp nhận nhưng vẫn oán trách số mệnh nghiệt ngã phải không?)

Thôi nghe , em ngừng đây. Cho em gởi ngàn lời nhớ thương tới phố núi, và người phố núi , đêm nào trăng non nhớ ra nhìn lên bầu trời là gởi chút thương nhớ tới em.

Em phải lo ôn bài, hai tuần nữa là em phài thi cuối khóa rồi, đừng cười em lớn đầu mà còn bày đặc làm học trò…!

Hẹn thư sau....

Trương Thu Thủy
Cali 12/ 2008